Thần thoại Hy Lạp là những truyện thần thoại của người Hy Lạp, bao gồm các truyền thuyết về các vị thần và các vị anh hùng của người Hy Lạp. Ban đầu, thần thoại Hy Lạp là những câu chuyện thơ truyền khẩu qua nhiều thế hệ. Các câu chuyện đó tồn tại đến ngày nay là nhờ các ghi chép về các câu chuyện truyền miệng nói trên, đôi khi chúng được bổ sung thêm các lời giải thích về các ý nghĩa biểu tượng hoặc các hàm ý khác có thể là hiện đại hoặc cổ điển. Nhiệm vụ của các nhà nghiên cứu là tìm ra những ý nghĩa ban đầu được ẩn giấu trên các hình vẽ trên các bình gốm sứ, các bức họa,... hoặc đằng sau những nghi lễ tôn giáo còn tồn tại đến ngày nay.
Thần thoại Hy Lạp là những truyện thần thoại của người Hy Lạp, bao gồm các truyền thuyết về các vị thần và các vị anh hùng của người Hy Lạp. Ban đầu, thần thoại Hy Lạp là những câu chuyện thơ truyền khẩu qua nhiều thế hệ. Các câu chuyện đó tồn tại đến ngày nay là nhờ các ghi chép về các câu chuyện truyền miệng nói trên, đôi khi chúng được bổ sung thêm các lời giải thích về các ý nghĩa biểu tượng hoặc các hàm ý khác có thể là hiện đại hoặc cổ điển. Nhiệm vụ của các nhà nghiên cứu là tìm ra những ý nghĩa ban đầu được ẩn giấu trên các hình vẽ trên các bình gốm sứ, các bức họa,... hoặc đằng sau những nghi lễ tôn giáo còn tồn tại đến ngày nay.
Ares là thần chiến tranh và là anh trai của Athena. Trong khi Athena giám sát chiến lược, chiến thuật và chiến tranh phòng thủ thì Ares lại say sưa với bạo lực mà chiến tranh tạo ra. Bản tính hung hãn và nóng nảy khiến anh ta không được lòng các vị thần khác trên Olympus khác. Ngoại trừ nữ thần Aphrodite.
Mặc dù có liên quan đến chiến tranh nhưng anh ta thường được mô tả là một kẻ hèn nhát. Anh ta chạy trở lại Olympus trong cơn giận dữ mỗi khi bị một vết thương nhỏ.
Artemis là con của Zeus. Cô trầm lặng, đen tối và trang trọng. Cô là nữ thần của mặt trăng, rừng rậm, bắn cung và săn bắn. Giống như Athena, Artemis không muốn kết hôn. Cô là nữ thần bảo trợ cho khả năng sinh sản, sự trong trắng và sinh nở của phụ nữ. Đồng thời cũng gắn liền với động vật hoang dã. Con gấu rất thiêng liêng đối với cô ấy.
Vợ của Zeus, Hera cai trị với tư cách là nữ hoàng của các vị thần. Bà là nữ thần của hôn nhân và sự chung thủy. Bà cũng là nữ thần Olympus duy nhất luôn chung thủy với người bạn đời của mình.
Tuy nhiên, Hera cũng được biết đến là một vị thần báo thù. Bà hay trút sự ghen tị của mình với các nữ thần khác. Con vật thiêng liêng của Hera là con công, có một đôi công kéo xe của bà.
Khi Zeus trở thành vua, ông chia vũ trụ cho mình và hai người anh em khác. Poseidon nhận được quyền thống trị các vùng biển trên thế giới. Ông cũng nắm giữ quyền tạo ra bão, lũ lụt và động đất.
Poseidon sống cùng vợ Amphitrite trong một cung điện tráng lệ dưới đáy biển. Amphitrite cũng như Hera, sử dụng các loại thảo mộc ma thuật để biến Scylla, một trong những nhân tình của Poseidon, thành một con quái vật có sáu đầu và 12 chân.
Được biết đến như “nữ thần tốt lành” đối với người dân trên trái đất. Demeter giám sát việc trồng trọt, nông nghiệp và khả năng sinh sản của trái đất. Vì bà kiểm soát việc sản xuất thực phẩm nên bà rất được tôn sùng trong thế giới cổ đại.
Có rất nhiều cuốn sách đi sâu vào thần thoại Hy Lạp, đưa ra nhiều quan điểm và cách giải thích khác nhau về thần thoại. Bạn chuẩn bị định cư Hy Lạp hoặc chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu chi tiết về câu chuyện thú vị của các vị thần?
Dưới đây là Top các cuốn sách thần thoại Hy Lạp hay nhất mà bạn nên đọc:
Hephaestus được cho là con trai của Zeus và Hera. Tuy nhiên, theo tiêu chuẩn của các vị thần và nữ thần, Hephaestus xấu xí khủng khiếp. Bị đẩy lùi bởi vẻ ngoài của anh ta, Hera đã ném anh ta khỏi Olympus, khiến anh ta vĩnh viễn bị què.
Sau này, anh học nghề thợ rèn và tự xây cho mình một xưởng rèn. Sau đó trở thành thần lửa, luyện kim, điêu khắc và thủ công. Lò rèn của ông tạo ra ngọn lửa của núi lửa. Hephaestus kết hôn với vẻ đẹp vô song, Aphrodite, nữ thần tình yêu.
Đối với người Hy Lạp, thần thoại phản ánh một phần lịch sử của họ; một số người từng nghi ngờ về sự thật của câu chuyện Chiến tranh thành Troia trong tác phẩm Iliad và Odyssey. Người Hy Lạp đã sử dụng thần thoại để giải thích các hiện tượng tự nhiên, các sự khác biệt về văn hóa, các mối quan hệ thù địch và bằng hữu truyền thống. Sẽ là một niềm tự hào đối với họ nếu có thể truy ra tổ tiên của một người nào đó chính là một anh hùng hay vị thần huyền thọai.
Mặt khác, các triết gia như Xenophanes đã từng bắt đầu cho rằng các câu chuyện của các thi sĩ là các lời dối trá báng bổ vào thế kỷ thứ 6 TCN; dòng suy nghĩ này được biểu lộ chung chung trong các tác phẩm Nền Cộng hòa (Republic) và Luật pháp (Laws) của Platon. Thẳng thắn hơn, tác gia bi kịch Euripides trong thế kỷ thứ 5 TCN thường đùa nghịch với các phong tục truyền thống cũ, chế giễu chúng và thông qua tiếng nói của các nhân vật mà đưa ra sự nghi ngờ. Trong các trường hợp khác, Euripides có vẻ như hướng đến việc chỉ trích hành vi của các vị thần.
Các thi sĩ, đặc biệt trong thời kỳ Đế quốc La Mã về sau, thường phóng tác các câu chuyện về các nhân vật trong thần thoại Hy Lạp theo cái cách mà làm cho chúng không còn phản ánh các tín ngưỡng thật sự lúc ban đầu. Nhiều phiên bản thông dụng của các thần thoại Hy Lạp mà chúng ta có hôm nay thật ra lại có từ các câu chuyện kể hư cấu lại chứ không phải từ các câu truyện thần thoại thật sự lúc ban đầu.
Tính hoài nghi của thời kỳ Thượng Cổ đã trở nên rõ rệt hơn dưới thời kỳ của nền văn minh Hellen. Táo bạo hơn nữa, nhà thần thoại học Euhemerus cho là các câu truyện thần thoại chỉ là một trí nhớ mơ hồ về các hành động tàn ác của các vị vua xưa. Mặc dù các tác phẩm của Euhemerus đã bị mất, những lời giải thích tương tự như của nhà thần thoại học này có thể đọc được trong các taç phẩm của Diodorus Siculus.
Tìm hiểu về văn lý (hermeneutics) của thần thoại trở nên phổ thông trong thời kỳ Đế quốc La Mã vì các nguyên lý khắc kỷ (stoicism) và hưởng lạc (epicureanism) trong triết học, cũng như một lối nhìn thực dụng của người La Mã. Học giả Marcus Terentius Varro đã tổng kết truyền thuyết của hơn một thế kỷ bằng cách phân chia các vị thần Hy Lạp thành 3 loại:
Các vị thần của tự nhiên: các dạng nhân cách hóa của các hiện tượng tự nhiên như mưa, bão, lửa...
Các vị thần của các nhà thơ: được sáng tạo bởi các thi sĩ một cách không đắn đo để gây ra các xúc cảm mạnh
Các vị thần bảo vệ một khu vực: được sáng tạo bởi các nhà lãnh đạo khôn ngoan vuốt ve, xoa dịu cũng như để giảng dạy quần chúng tại khu vực của họ.
De Natura Deorum của Cicero giải thích rõ về lối nhìn này.
Một khía cạnh ít ngờ tới của cách nhìn duy lí là xu hướng phổ biến trong việc dung hợp các thần Hy Lạp và phi Hy Lạp thành các dạng thần thánh mới mà gần như khó còn nhận ra được. Cụ thể chẳng hạn nếu Apollo, Serapis, Sabazios, Dionysus và Mithras đều thực sự là Helios, thì sao không kết hợp tất cả họ lại thành một vị thần duy nhất Deus Sol Invictus, với những nghi lễ và thuộc tính tổng hợp? Bộ thánh ca Orpheus và Saturnalia của Macrobius từ thế kỷ thứ 2 còn sót lại là sản phẩm của lối tư duy này.
Tuy Apollo trong tôn giáo có thể coi như Helios hay thậm chí Dionysus, văn chương kể về vị thần này ít khi phản ánh điều đó. Thần thoại theo văn chương truyền thống thường ít gắn kết với thực tế tôn giáo.
Hermes có một bộ kỹ năng rất đa dạng, như thần buôn bán, tài hùng biện, sự giàu có, may mắn, giấc ngủ, trộm cắp, du lịch và chăn nuôi.
Là sứ giả của các vị thần, Hermes thực hiện nhiều nhiệm vụ. Bao gồm giết quái vật Argos để giải thoát Io, giải cứu Ares khỏi sự giam cầm của những người khổng lồ, thuyết phục Calypso giải thoát Odysseus và người của anh khỏi nanh vuốt của cô. Nhiệm vụ của anh cũng là hộ tống các linh hồn vào thế giới ngầm.
Là vị thần của rượu vang, Dionysus được các vị thần khác cũng như người phàm yêu thích. Dionysus là con trai của Zeus và Semele, công chúa của Thrace.
Dionysus là người Olympian duy nhất được sinh ra từ một người mẹ phàm trần. Và có lẽ đó là một phần lý do tại sao anh ta dành nhiều thời gian với những người phàm trần, đi du lịch khắp nơi và tặng họ rượu vang.